Cái tuổi 18, cái tuổi ẩm ương thì vừa qua mà trưởng thành thì chưa tới, nhiều lúc chỉ vì một vài câu mắng nặng nhẹ của bố mẹ thôi cũng có thể nóng nảy, giận dỗi thậm chí có những ý nghĩ đầy tiêu cực. Tôi của năm 18 tuổi cũng đã từng có một ý nghĩ nực cười khi biết mình trượt Đại học.
Tôi không quên được cái ngày xem điểm thi Đại học, nhìn điểm không như sự kì vọng thậm chí là thấp hơn nhiều khiến tôi cảm thấy gục ngã, thất vọng và cả xấu hổ. Xấu hổ với bạn bè, thất vọng với bản thân và lo lắng khi phải thông báo tin tức này với bố mẹ. Điều gì đến cũng phải đến, những lời trì triết của bố “Mày học hành kiểu gì để bị trượt”, “Xem con nhà người ta kia kìa”, “Xấu hổ với hàng xóm láng giềng quá”, “Tốn bao nhiêu tiền học hành để thế à”, “ Đồ vô tích sự”… là nỗi đau tôi sẽ không bao giờ quên. Những ngày sau đó thật sự nặng nề bởi bạn bè liên tục đỗ Đại học, bố mẹ liên tục cãi vã vì điểm số của tôi và tôi thì rơi vào bế tắc khi không biết phải làm thế nào với điểm số quá thấp như vậy.
Khi con người ta chán nản khiến những suy nghĩ điên rồ, tuyệt vọng nảy ra trong đầu. Tôi trách xã hội đề cao tấm bằng Đại học, tôi trách bố mẹ không thương, không nghĩ đến cảm nhận của tôi, tôi trách mình quá xui xẻo vì được điểm thấp và tôi đã nghĩ: “Hay mình chết quách đi cho xong”, “Mình có nên chết đi để bố mẹ hối hận”. “Không phải lo nghĩ việc của mình nữa bố mẹ chắc sẽ vui hơn”. Thật trẻ con nhưng tuổi 18 của tôi vẫn tồn tại những ý nghĩ đó đấy và nhất là trong giai đoạn trượt Đại học đó thì những ý nghĩ đó ngày một nặng nề và xuất hiện với tần suất dày đặc hơn.
Những suy nghĩ đó chỉ kết thúc khi một lần mẹ tôi bất chợt nhìn thấy tôi cầm dao lam và cứ đưa lên đặt xuống ở cổ tay mình. Mẹ khóc thật nhiều, bố cũng khóc, tôi cũng vậy, không khí gia đình nặng nề hơn lúc nào hết. Bố nhận lỗi về mình và cũng chia sẻ với tôi những tâm sự mà bố luôn giấu kín. Bố là người khô khan, không thể nói những lời an ủi, bố cũng buồn vì tôi trượt Đại học nên vô hình chung gây tổn thương cho tôi bằng những lời nói nóng giận chứ bố không bao giờ có ý nghĩ muốn bỏ rơi tôi hay mặc kệ tôi tự giải quyết. Bố mẹ mấy nay cũng bàn nhau chuyện tôi sẽ học gì học ở đâu để tốt cho tôi nhất rồi chỉ là muốn tôi bình tâm lại rồi mới chia sẻ cùng tôi. Nhận ra tương lai mình không còn mịt mờ khiến tôi như người chết đuối vớ được cọc vậy, quan trọng hơn chính là tôi hiểu bố mẹ vẫn quan tâm và lo lắng cho tôi.
Năm 18 tuổi, điều mà tôi hối tiếc nhất không phải việcà chính là việc tôi đã làm tổn thương tôi, bố mẹ tôi bằng cách đổ lỗi cho tất cả mọi người xung quanh về việc trượt Đại học của mình nhưng tôi cũng lại trượt dài theo nó. Sau này khi thành công rồi nhớ về quãng thời gian đó tôi lại thấy mình thật ngu ngốc, tôi lúc đó cứ cho rằng trượt Đại học là đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mà không nghĩ ngoài kia còn bao cánh cửa cơ hội khác, chỉ là có thể sẽ khó đi hơn cánh cửa tôi đã bỏ lỡ kia thôi. Tôi thật lòng khuyên các bạn trẻ đang ở lứa tổi 17, 18 này hãy sống tích cực, suy nghĩ tích cực, luôn có những cơ hội để bạn đi đến thành công, nếu chẳng may trượt Đại học hay gặp thất bại trong chuyện nào khác hãy cứ đứng lên ngẩng cao đầu vì quá khứ thì không quay trở lại được nếu muốn sửa sai bạn chỉ có thể tiến về phía trước với quyết tâm nhất định phải thành công.
Tôi của năm 18 tuổi đã may mắn tìm thấy cánh cửa của riêng mình!
Comments
comments