Vậy là 4 năm đã trôi qua kể từ khi ngày tôi trượt đại học năm đó. Thời gian 4 năm không phải dễ dàng với một đứa đi đến thành công mà không có tấm bằng Đại học. Nhưng nếu ngày ấy quay lại tôi vẫn không hối hận vì mình đã trượt Đại học.
Là một mùa hè nóng oi ả, cái nóng của tháng 6 khiến không khí ôn thi Đại học trở nên càng bức bối và cấp thiết hơn lúc nào hết. Cũng đi học ngày đêm, cũng cày bài cày vở nhưng tôi biết học lực của mình không có cửa để thi vào trường Đại học mà bố mẹ kì vọng. Nhà tôi không khá giả gì, bố mẹ tính dồn hết vốn liếng rồi vay mượn để tôi có thể học Đại học. Chẳng hiểu bố mẹ kì vọng gì ở tấm bằng Đại học chứ tôi thì chẳng tha thiết gì chỉ muốn thi cho xong kiếm việc làm ra tiền thôi.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến với một đứa học bình thường mà thích thi vào trường top trên. Tôi trượt Đại học mà còn thiếu nhiều điểm lắm, lúc đó tôi cũng khá sợ vì bố rất nghiêm. Mang tin về báo bố mẹ nghe, cả nhà tôi thẫn thờ, mấy ngày sau đó vẫn là không khí im lặng bao trùm cả nhà, tôi còn sợ cái không khí đó hơn là một trận đòn roi của bố. Lấy hết can đảm để nói ra suy nghĩ của mình bố mẹ tôi phản đối, bố mẹ muốn tôi phải có kiến thức, phải có một tấm bằng để sau này còn được ngồi trong phòng mát làm việc đầu óc không phải bươn trải, lao động tay chân như bố mẹ. Hiểu được tấm lòng của bố mẹ tôi càng quyết tâm phải thành công hơn những đứa đang đi tìm một tấm bằng cử nhân kia. Việc trượt Đại học của tôi cả nhóm đều biết, có người an ủi, có người mỉa mai, bóng gió. Bố mẹ khuyên tôi nên ôn 1 năm để thi lại. Tôi đồng ý cho bố mẹ vui thôi chứ tôi đã có kế hoạch sẵn.
Tôi vẫn xin bố mẹ lên Hà Nội, tôi báo đã tìm được một cơ sở đào tạo ngành tôi định học , tôi sẽ vừa học vừa ôn lại kiến thức để năm sau thi. Vì không muốn hàng xóm nói tôi là đứa thất học bố mẹ cũng đồng ý. Lên Hà Nội tôi xin làm thêm ở các quán ăn, nhà hàng, dùng tiền bố mẹ chắt góp đăng ký học 6 tháng ở cơ sở đó. Là ngành mình thích nên t cũng cố gắng đầu tư thời gian để tự học, tự mày mò. Sáng đi làm tối đi học, cứ thế mà nửa năm học trôi qua tôi cũng tích lũy được mớ kiến thức cơ bản ngành học của mình. Quyết định học chuyên sâu tôi nói dối bố mẹ là ôn lò thi, ứng tiền đi làm thêm và mượn thêm bạn bè đăng ký học khóa dài hạn hơn 2 năm. Nhờ nhà trường hỗ trợ nên tôi đóng tiền theo hàng kì cũng phần nào giảm áp lực chi phí. Hết năm đầu tiên giáo viên thấy tôi có năng lực kêu t nghỉ việc tay chân gọi tôi cùng làm các dự án bên ngoài với thầy. Làm việc đầu óc lương cũng khá hơn mà quan trọng là kinh nghiệm được lên tay rất nhiều, thầy bảo tôi hoàn toàn có thể đi làm ngoài được.
Quên không kể, bố mẹ tôi cũng biết chuyện lên tận Hà Nội xem tôi học ở đâu, sau khi tận mắt nhìn thấy cũng đã bị tôi thuyết phục tiếp tục cho học tập. 3 năm sau tôi ra trường nhận được chứng chỉ nghề nghiệp, tôi đi xin việc ở công ty nước ngoài do bên trường giới thiệu. Tính thử sức thế thôi không ngờ họ lại nhận tôi thật. Tôi mất 1 tháng làm quen với công việc, sẵn đã thực chiến các dự án cùng thầy tôi không bị vỡ ngỡ khi bước vào môi trường làm thật, được nhận vào làm chính thức và hưởng lương như các nhân viên của công ty chỉ sau 1 tháng thử việc. Đến thời điểm hiện tại sau 4 năm trượt Đại học, tôi đã là team leader của một đội nhóm 10 người trong một công ty nước ngoài. Tôi tự hào lắm vì mang lại niềm vui cho bố mẹ, càng tự hào vì đã hoàn thành được lời hứa của bản thân 4 năm trước. Nhìn bạn bè giờ mới ra trường chật vật tìm việc, tôi lại thấy may mắn vì quyết định ngày xưa của mình. Tôi từ một thằng trượt Đại học rồi sẽ phát triển và thành công hơn nữa…
Comments
comments